Mọi người có thể cảm thấy sự đau khổ khi gia đình nghèo đói, khi bị bố mẹ đánh đập bỏ rơi, nhưng sự  đau khổ ấy chẳng là gì so với một con người , họ chưa bao giờ được coi là lớn lên, chưa bao giờ được coi trưởng thành vì người đó chưa bao giờ nhận được một lời chúc sinh nhật từ bạn bè và những người thân...
Lời chúc sinh nhật có thể coi như là một thứ đơn giản trong cuộc sống nhưng dường như nó vô cùng quan trọng với một đứa trẻ, nó như là một ngày quan trọng đánh dấu sự tồn tại của con người đó , câu chuyện sau đây kể về một cậu bé lớn lên mà chưa bao giờ nhận được một lời chúc sinh nhật từ bạn bè hay người thân của mình, đó chỉ là điều ước cậu hàng đêm mong tưởng nhưng mãi mãi xa vời...
Ảnh minh họa

Cậu bé lớn lên trong một gia đình không có gì gọi là nghèo khó hay thiếu thốn gia cả. Ngay từ khi còn nhỏ cậu sang nhà hàng xóm dự tiệc sinh nhật các đứa trẻ xung quanh, cậu ao ước như mọi đứa trẻ đó có bánh gatô , được nhận những hộp quà đầy đủ màu sắc, được thổi cây nến đón trào mình thêm một tuổi mới.
Đến khi học cấp 1 rồi cấp 2 đến cấp 3 cậu tham dự sinh nhật của biết bao bạn bè cùng tuổi, nhưng mọi người không nhớ đến sinh nhật của cậu, không ai nhắc đến nó, đó là một ngày lãng quên, cậu ước bản thân mình không trải qua ngày hôm đấy, không bao giờ có ngày này xuất hiện trong năm.

Không phải người thân các cô gì chú bác, anh em họ cha mẹ cậu quên mà họ quá bận rộn không nhớ ra ngày sinh nhật của cậu. Cậu đố kị với chị gái mình sinh nhật chị mọi người luôn nhớ đến bởi vì đó ngày quan trọng trong năm, chị cậu rất vui vẻ trong ngày sinh nhật được bạn bè hay cả người thân nhớ đến.
Cậu thường nghĩ nếu mình giỏi hơn chị liệu mọi người có để ý hay quan tâm đến ngày sinh nhật của mình không, nhưng mọi cố gắng thất bại, cậu nhận ra dù cậu cố gắng thế nào thì ngày sinh nhật của cậu luôn trôi qua tẻ nhạt. Cậu buông thả bạn thân vùi đầu các trò chơi sức học của cậu giảm sút, cậu không còn như xưa, cậu bé thông minh ngoan ngoãn, niềm tự hào cha mẹ, giờ đây thất bại bản thân cậu không có quyền đòi hỏi một ngày sinh nhật khi cậu tròn 18 tuôi, chứng minh cậu thực sự đã lớn. Sẽ không bao giờ có ngày sinh nhật nữa...




Ai cũng nghĩ nếu người thân không quan tâm cậu còn bạn bè, bạn bè với cậu xa vời, bản thân cậu sống quá sòng phẳng có vay có trả, quá tốt bụng biết giúp đỡ bạn bè không đòi hỏi nhận lại nên đến giờ chưa ai thật lòng làm bạn với cậu. Sự đau đớn của cậu không phải là sự bỏ rơi bạn bè, không phải bị bạn bè lừa gạt hay bạn bè mất đi niềm tin từ cậu, đó là sự quên lãng bạn bè vào ngày sinh nhật của cậu( Cậu chưa bao giờ nợ ai cái gì dù chỉ một xu, chưa bao giờ ăn cắp bạn bè cái gì dù chỉ một que tăm, cũng chưa lừa gạt ai cái gì dù chỉ một đồng).
Ngày hôm nay ngày trước sinh nhật của cậu - một mình lang thang trên những đường phố đông đúc, cậu quyết định không trở về nhà, qua ngày hôm nay cậu chính thức trưởng thành và không bao giờ có ngày sinh nhật nữa, màn đêm bao phủ cậu ngồi trên tòa nhà cao nhất ngắm sao trên trời bỗng có một vì sao băng bay qua, cậu ước, một điều ước dành cho mọi người:



'' Thế giới sẽ mãi luôn hòa bình, mọi người luôn sống vui vẻ, gia đình cậu mãi luôn khỏe mạnh bình an, những đứa trẻ sẽ mãi luôn được mọi người trân trọng trong ngày sinh nhật của mình( qua hôm nay cậu không còn là một đứa trẻ)''
Bỗng cậu nghe trong mình như có một âm thanh: '' Nếu đổi lại sự lãng quên mọi người trong ngày sinh nhật mọi đứa trẻ, chàng trai con lấy gì để đổi?''

Cậu đáp:'' Mạng sống của con, con sẵn sàng hy sinh nó mang hạnh phúc đến cho mọi người''.


Ngắm vì sao , trời đã tối sầm thời gian dần trôi sang ngày mới , ngày sinh nhật của cậu cuối cùng đã đến. Cậu lặng lẽ đi về nhà. Nước mắt+trời mưa rào che mất suy nghĩ trong cậu, đèn đỏ cậu bước qua đường đi đến giữa đường cậu nghe tiếng còi xe thất thanh.........quay lại ánh sáng chói lòa của một chiếc xe ôtô tải một vũng mấu quanh người cậu, đôi mắt cậu nhắm lại, đôi tay khẽ buông lơi........Cậu chỉ nghe thanh âm của người tài xế, của cha mẹ, của chị gái cậu quanh đây, nó mãi xa xa vời...


Cha mẹ cậu cùng chị gái trước ngày sinh nhật đã mua mọi món đồ tổ chức sinh nhật cho cậu, mua món quà cậu thích , 10h họ về đến nhà không thấy cậu đâu họ lo lắng đi tìm khắp nơi. 1h đêm, họ nhận được điện thoại xác nhận có một thi thể bị tai nạn giao thông, đến nơi họ nhìn thấy cậu con trai bé nhỏ của họ đang nằm đó với một vũng máu khuôn mặt cậu vẫn mỉm cười vui vẻ. Bố cậu bế cậu lên đưa cậu về nhà. Bữa tiệc tổ chức sinh nhật cậu hoàn tất nhưng chủ nhân của nó mãi mãi không bao giờ trở lại. Mọi người đồng thanh:'' Chúc sinh nhật vui vẻ'' . Xong mọi người không ngừng gào khóc thảm thiết cậu đã rời xa họ mãi mãi...mãi mãi...


Linh hồn cậu đi theo họ về nhà, cậu cảm nhận sự tiếc nuối, giá như trời không mưa, giá như cậu bình tĩnh nhìn đường, giá như người lái xe kia không say rượu phóng nhanh trong đêm tối, cậu đã có '' một sinh nhật trọn vẹn''. Cậu cầu xin Diêm Vương cho cậu một tháng ở lại trần gian, mỗi ngày cậu đều quỳ gối trước mọi người thân. Đầu tiên là cha mẹ--những người có công sinh thành, nuôi dưỡng cậu , tiếp đến là các cô gì chú bác, anh em, họ quan tâm chăm sóc cậu, cuối cùng là thầy cô--họ đã dạy dỗ cho cậu nên người, giờ đây cậu không thể báo đáp lại họ. Chỉ biết quỳ gối trước nhà cầu xin sự tha thứ của mọi người. Một tháng trôi đi cậu đã hiểu ra được nhiều điều, gương mặt cậu khẽ mỉm cười rồi tan biến trong không gian...


Câu chuyện được mình sáng tác viết trong một đêm mưa tầm tã ở Hà Nội vào lúc 0h30 sáng nhân dịp sinh nhật một người bạn, một người anh đã và đang học Đại học với mình. Mình chỉ muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng ''Hãy biết trân trọng những giá trị của cuộc sống dù chỉ là nhỏ nhoi''...
Nguyễn Hữu Học 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Blogger TemplateHao123 Pro © 2013. All Rights Reserved. Powered by Nguyễn Hữu Học
Top